Ngày xưa, khi dân Do thái được Chúa đưa về từ Ba-by-lon, nơi họ phải làm tôi 70 năm, họ đã vui mừng cất tiếng tung hô: “Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại.”
Cả một dân tộc bị bứng đi khỏi nơi chốn nhau cắt rốn trong một thời gian khá dài, đã nói lên tâm trạng ngỡ ngàng và niềm vui chan chứa của mình khi trở về trong những câu thơ:
“Khi Chúa dẫn tù nhân Xi-on trở về
Ta tưởng minh như giữa giấc mơ.
Vang vang ngoài miệng câu cười nói
Rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.”
Thật vậy. Làm sao không tưởng là mơ, khi chẳng có một nhà cách mạng hay anh hùng dân tộc nào đứng lên khởi nghĩa, thế mà dân Do thái lại được giải thoát khỏi ách nô lệ, trở về quê cha đất tổ, không tốn phí một chút tài lực hay nhân lực. Số là Chúa đã soi lòng cho vua Ki-rô để họ ra đi, lại còn xuất tiền trong công quỹ giúp họ xây dựng lại đền thờ Giê-ru-sa-lem.
Khi nhớ lại biến cố này, có người đã liên tưởng đến cuộc trở về của Đức Cha Giu-se Ngô quang kiệt chiều ngày 6 tháng Tám mới đây. Khi ngài ra đi cách đột ngột đêm ngày 12.5.2010, ít ai nghĩ rằng ngài có thể trở lại Việt Nam chỉ gần ba tháng sau khi vắng mặt. Người ta không hy vọng ngài trở về, vì chính quyền Hà nội nhất quyết bằng bất cứ giá nào phải đẩy ngài ra khỏi Hà nội và Việt nam. Ngài đã ra di trong nỗi buồn sầu và tiếc thương của rất nhiều người, vì người ta vẫn nghĩ rằng chẳng bao giờ ngài còn được trở về nữa.
Ấy thế mà nay ngài đã trở về ! Ngài không còn mất ngủ, sức khoẻ được phục hồi nhanh chóng. Những ai yêu mến và nhớ thương ngài, nay hẳn lấy làm vui mừng và sung sướng. Đọc các lời phát biểu và xem hình ảnh trên một số trang mạng, người ta cảm nhận được điều đó. Đã có những lời cầu nguyện và tạ ơn: cầu nguyện cho ngài được bình an mạnh khoẻ và tạ ơn vì Chúa đã đưa ngài về, cũng như xưa đã đưa dân Do thái trở lại Giê-ru-sa-lem.
Việc Chúa làm thật vĩ đại, ngoài sức tưởng tượng và suy đoán của con người. Mới dây thôi, người ta còn đề nghị Vatican không để cho ngài về trong tháng Mười vào dịp họp của HDGM, cũng không cho giữ một chức vụ nào tại Vatican. Ý định tống khứ thật là quyết liệt. Nhưng sự việc lại diễn ra theo một lối khác. Bình thường mà nói, dễ gi ngài về được và có về thì cũng chưa chắc đã được vào.
Thế mà nay ngài đã về, đã vào và đang ở đó như một ngọn đèn chầu, đêm ngày cầu nguyện cho sụ thật và công lý được tôn trọng trong tư thái bình an và siêu thoát. Nhìn bên ngoài thi xem ra như đó là một sự dàn xếp ngầm giữa các bên liên hệ, nhưng nhìn theo con mắt đức tin thì phải nghĩ rằng đó là một sự sắp đặt nhiệm mầu của Chúa, một công việc vĩ đại của Người.
Thật đúng như lời thánh vịnh 125:
“Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống
Mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
Họ ra di, đi mà mà nức nở
Mang hạt giống vãi gieo;
Lúc trở về, về reo hớn hở
Vai nặng gánh lúa vàng.”
Cả một dân tộc bị bứng đi khỏi nơi chốn nhau cắt rốn trong một thời gian khá dài, đã nói lên tâm trạng ngỡ ngàng và niềm vui chan chứa của mình khi trở về trong những câu thơ:
“Khi Chúa dẫn tù nhân Xi-on trở về
Ta tưởng minh như giữa giấc mơ.
Vang vang ngoài miệng câu cười nói
Rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.”
Thật vậy. Làm sao không tưởng là mơ, khi chẳng có một nhà cách mạng hay anh hùng dân tộc nào đứng lên khởi nghĩa, thế mà dân Do thái lại được giải thoát khỏi ách nô lệ, trở về quê cha đất tổ, không tốn phí một chút tài lực hay nhân lực. Số là Chúa đã soi lòng cho vua Ki-rô để họ ra đi, lại còn xuất tiền trong công quỹ giúp họ xây dựng lại đền thờ Giê-ru-sa-lem.
Khi nhớ lại biến cố này, có người đã liên tưởng đến cuộc trở về của Đức Cha Giu-se Ngô quang kiệt chiều ngày 6 tháng Tám mới đây. Khi ngài ra đi cách đột ngột đêm ngày 12.5.2010, ít ai nghĩ rằng ngài có thể trở lại Việt Nam chỉ gần ba tháng sau khi vắng mặt. Người ta không hy vọng ngài trở về, vì chính quyền Hà nội nhất quyết bằng bất cứ giá nào phải đẩy ngài ra khỏi Hà nội và Việt nam. Ngài đã ra di trong nỗi buồn sầu và tiếc thương của rất nhiều người, vì người ta vẫn nghĩ rằng chẳng bao giờ ngài còn được trở về nữa.
Ấy thế mà nay ngài đã trở về ! Ngài không còn mất ngủ, sức khoẻ được phục hồi nhanh chóng. Những ai yêu mến và nhớ thương ngài, nay hẳn lấy làm vui mừng và sung sướng. Đọc các lời phát biểu và xem hình ảnh trên một số trang mạng, người ta cảm nhận được điều đó. Đã có những lời cầu nguyện và tạ ơn: cầu nguyện cho ngài được bình an mạnh khoẻ và tạ ơn vì Chúa đã đưa ngài về, cũng như xưa đã đưa dân Do thái trở lại Giê-ru-sa-lem.
Việc Chúa làm thật vĩ đại, ngoài sức tưởng tượng và suy đoán của con người. Mới dây thôi, người ta còn đề nghị Vatican không để cho ngài về trong tháng Mười vào dịp họp của HDGM, cũng không cho giữ một chức vụ nào tại Vatican. Ý định tống khứ thật là quyết liệt. Nhưng sự việc lại diễn ra theo một lối khác. Bình thường mà nói, dễ gi ngài về được và có về thì cũng chưa chắc đã được vào.
Thế mà nay ngài đã về, đã vào và đang ở đó như một ngọn đèn chầu, đêm ngày cầu nguyện cho sụ thật và công lý được tôn trọng trong tư thái bình an và siêu thoát. Nhìn bên ngoài thi xem ra như đó là một sự dàn xếp ngầm giữa các bên liên hệ, nhưng nhìn theo con mắt đức tin thì phải nghĩ rằng đó là một sự sắp đặt nhiệm mầu của Chúa, một công việc vĩ đại của Người.
Thật đúng như lời thánh vịnh 125:
“Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống
Mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
Họ ra di, đi mà mà nức nở
Mang hạt giống vãi gieo;
Lúc trở về, về reo hớn hở
Vai nặng gánh lúa vàng.”